Cô bé bán nước mía và nốt ruồi sát chồng

Nhiều năm trước, cũng vào đầu mùa mưa như bây giờ, tôi đi làm phim ở huyện Lấp Vò tỉnh Đồng Tháp. Đó là bộ phim Phù Sa, kịch bản và đạo diễn Lâm Mộc Khôn. Bối cảnh toàn bộ nằm ở Lấp Vò, cự ly di chuyển hàng ngày của đoàn không quá mười cây số.
Chúng tôi được Ủy ban bố trí cho ở trong một trụ sở rộng rãi còn đang trống, phía trước có sân rộng, phía sau là vườn dừa cạnh con sông mênh mông nước, mỗi chiều về cả đoàn xuống bơi lặn, tắm giặt thoải mái.
Từ chỗ ở đi bộ ra chợ khoảng 2 km, đoàn phim thường ra ăn sáng. Cơm trưa và chiều có cấp dưỡng lo. Tối tối chúng tôi hay rủ nhau đi cà phê cà pháo. Chợ huyện cũng khá to, bán “từ cây kim cho đến chiếc phi thuyền”.
Có cô bé bán nước mía ngày đầu tiên quen đã tỏ ý thích tôi. Các bạn tôi uống ly nào cô tính tiền ly đó, riêng tôi cô nói nhỏ:
▪︎ Em tặng anh đó, khỏi trả tiền.
Tôi nhủ lòng, thôi lần đầu vậy cũng được. Ai dè hôm sau cô vẫn tặng tiếp khiến tôi đâm ngại:
▪︎ Em lấy đi, bán đâu lời lóm gì bao nhiêu.
Cô bé cười duyên:
▪︎ Có một ly chứ mấy. Không sao đâu, anh đừng ngại.
Thế rồi tôi và cô bé thân nhau đến độ tôi còn bưng ly phụ cho khách. Anh em đoàn biết được ai cũng chọc ghẹo. Tôi thì ngại vì mình đã có gia đình, còn cô bé thì vẫn tỉnh queo, coi như không có chuyện gì. Một hôm cô bé hỏi:
▪︎ Anh làm phim, đi đó đi đây hoài có mệt không?
Tôi cảnh giác, nghi cô bé sẽ hỏi đến chuyện vợ con:
▪︎ Đi riết quen, với lại sinh hoạt tập thể thấy cũng vui nên anh không biết mệt.
▪︎ Làm lương đủ xài không anh?
▪︎ Ăn uống đoàn bao hết rồi nên cũng tạm đủ.
▪︎ Thấy mấy anh vất vả quá mà em thương. Tối hôm qua em có ghé đoàn coi quay phim mà kiếm anh không thấy.
▪︎ À, anh về công ty có việc, đến gần khuya mới xuống tới.
Đợi mãi không thấy cô bé hỏi thăm về chuyện gia đình, tôi định nói rõ luôn cho cô biết nhưng kịp suy nghĩ lại, thấy tự nhiên đề cập chuyện này sẽ rất vô duyên nên thôi. Quay cả tháng vẫn không thấy cô bé hỏi han gì thêm ngoài mấy chuyện lặt vặt. Tình cảm giữa chúng tôi ngày thêm thắm thiết, nhưng tôi vốn biết điểm dừng nên chưa bao giờ vượt qua giới hạn.
Cô bé ở với mẹ và đứa em gái còn đi học. Riêng cô học hết lớp 9 phải nghỉ để đi làm kiếm tiền. Từ sáng đến trưa phụ mẹ bán rau cải trong chợ, chiều bán nước mía. Cha cô mất sớm từ lúc cô chỉ mới 5 tuổi. Căn nhà ba mẹ con ở thuộc dạng cấp 4 nhưng cũng rộng rãi, khang trang. Có lẽ đó là tài sản duy nhất có giá trị của gia đình cô.
Tôi ghé nhà cô bé chơi sau một tháng quen biết. Mẹ cô là một phụ nữ tần tảo, làn da rám nắng. Bà độ 50 tuổi, còn khỏe mạnh lắm, nói năng hoạt bát, lanh lẹn. Đứa em gái đang học lớp 8, cũng xinh gái giống chị nhưng tánh tình hay bẽn lẽn, ngại tiếp xúc. Lợi dụng lúc con gái lo dọn cơm, bà mẹ hỏi:
▪︎ Con có vợ chưa?
Tôi đã dự tính trước nên không bị bất ngờ:
▪︎ Dạ rồi, thưa bác.
▪︎ Ừ, bác cũng nghĩ vậy.
Bữa cơm gia đình thật đầm ấm. Tôi để ý thái độ mẹ của cô bé nhưng thấy bà vẫn bình thường, trong câu chuyện cũng không nhắc nhở gì về vấn đề vợ con tôi. Tôi cảm thấy rất lạ.
Phim quay sắp gần hai tháng, chỉ còn ít thời gian nữa sẽ xong. Tôi và cô bé hẹn hò đi chơi với nhau nhiều hơn. Nhiều lúc tôi cảm thấy có lỗi với vợ nhưng nghĩ mình cũng chẳng làm gì quá đáng nên đã tự trấn an mình. Cô bé cũng không thèm hỏi tôi lấy một câu về chuyện vợ con, coi tôi như chàng trai mới lớn.
Một hôm cô bé nghỉ bán. Tôi đi quay về ghé chợ thì thấy chỗ đậu xe nước mía trống trơn. Thấy tối rồi nên tôi cũng ngại đến nhà thăm cô bé xem có chuyện gì. Mấy đứa bạn tôi rủ qua xe gần đó. Bà bán nước mía bảo riêng tôi:
▪︎ Thấy cậu thân với con nhỏ đó quá nên tôi không muốn nói. Nó bị từ hôn vì có mụt ruồi ngay trán bên trái, chỗ xương gò má mà người ta kêu là sát phu. Cậu coi chừng đó nghen.
Tôi vốn không tin chuyện tướng số nhưng cũng làm bộ cám ơn bà bán nước mía cho qua chuyện. Qua hôm sau, buổi sáng sớm tôi đã tranh thủ đến nhà cô bé thăm hỏi sự tình, mới biết hôm qua cô bệnh. Tôi lo lắng hỏi:
▪︎ Em bệnh sao vậy? Có cần anh đưa đi khám không?
Cô bé nhoẻn miệng cười, giờ tôi mới để ý thấy “nốt ruồi sát chồng” trên trán cô:
▪︎ Em hết rồi anh. Bị cảm thôi, ăn tô cháo hành vô là bớt liền. Thôi anh về đi quay đi kẻo trễ giờ. Tối nay gặp nhé.
Chiều hôm đó cô bé nghỉ bán, đến chỗ tôi ở rủ đi cà phê. Chúng tôi chọn một nơi kín đáo để tâm sự. Quán thuộc dạng sân vườn, tương đối vắng khách. Trò chuyện vài câu cô bé ngã đầu vào vai tôi, thủ thỉ:
▪︎ Anh có thương em hôn?
Tôi vuốt tóc cô bé:
▪︎ Thương.
▪︎ Em biết anh có gia đình rồi nhưng cũng mặc. Anh biết tại sao không?
Tôi hơi giật mình, không hiểu cô bé lấy thông tin ở đâu:
▪︎ Tại sao vậy em?
▪︎ Tại vì em quen anh cho vui qua ngày tháng thôi, chứ em không có mong ước gì khác. Hai lần bị từ hôn, em nản lắm, không thiết gì chuyện chồng con nữa.
Tôi ôm lấy vai em, lắng nghe em kể tiếp:
▪︎ Lần thứ nhất là do mai mối, đến lúc coi mắt, bà mẹ chồng tương lai thấy cái mụt ruồi chỗ gò má em liền hoảng vía, từ chối liền. Nè, anh coi mụt ruồi nè.
Cô bé chỉ tay lên trán. Tôi âu yếm:
▪︎ Anh thấy rồi.
▪︎ Lần thứ hai quen anh kia, định ngày cưới hỏi rồi, nào ngờ bên họ nhà trai có ý kiến nhiều quá khiến ba mẹ chồng bị lung lạc nên hủy hôn. Lần này em khóc hết nước mắt, nếu không có mẹ em đã tự vận chết rồi.
▪︎ Sao em không phá mụt ruồi đi?
▪︎ Mẹ không cho. Mẹ nói phá coi chừng đổ nợ ra càng mệt thêm. Dần dần, em cảm thấy ở không vậy mà sướng, khỏi phải vướng bận.
▪︎ Sao nay em kể anh nghe chuyện này chi vậy?
▪︎ Chứ không phải anh đã biết rồi sao? Bà bán nước mía đó…
▪︎ Ủa, sao em biết.
▪︎ Chợ búa mà, có giấu diếm được chuyện gì đâu. Mà đối với bà bán nước mía đó không có gì bí mật cả.
▪︎ Giờ em tính sao?
▪︎ Tính gì? Từ ngày bị từ hôn đến nay, anh là người đầu tiên em thân thiết đó. Nhưng em nói rồi, chỉ quen cho vui thôi. Chứ anh mà bỏ vợ em cũng không cho đâu. Em không bao giờ muốn phá hoại hạnh phúc của người khác.
Sáng hôm đó đoàn phim rút quân, cô bé còn đến đưa tiễn, tặng quà cho tôi. Tối hôm trước chúng tôi có hẹn nhau đi uống nước nhưng đoàn phim cố quay cho xong bối cảnh nên hơn 1 giờ sáng mới off máy. Giữa đám đông tôi và cô bé vẫn ôm nhau thắm thiết. Cô bé thì thầm bên tai tôi:
▪︎ Rảnh nhớ xuống thăm em nhé.
Tôi nhìn em, chỉ thấy một nụ cười buồn chứ hoàn toàn không có giọt lệ nào. Có lẽ em đã khóc hết nước mắt cho số phận của mình. Thương em quá nhưng lực bất tòng tâm, tôi không làm gì được.

(12/4/2021)

Bài viết được đề xuất

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *