Cây đa khu nhà trọ

Bà già chỉ tay ra gốc đa, chỗ tập trung mấy thùng rác. Có 3 thùng, hai màu xanh nước biển, 1 màu vàng. Nhưng bà không nói về mấy cái thùng đó, mà thều thào:
● Ban đêm có con ma áo trắng thỉnh thoảng hiện ra ở đó. Mà nó linh lắm nhen, xin cái gì là được cái đó.
● Ma chứ đâu phải thần thánh đâu mà bà cầu xin.
● Tui cũng không biết. Cầu đại thôi, không ngờ lại được.
● Ví dụ bà cầu gì nè?
● Ơ…Tui xin số đề. Nó báo mộng cho tui. Thằng rể tui có mèo, tui cầu nó, nó khiến thằng rể quay về lại.
Gốc đa to hai người ôm không hết. Tàng cây cao vút, xòe ra những lá là lá, trời mưa nắng gì cũng lấp lánh xanh đến lạ. Khu nhà trọ bao quanh bốn bức tường xây, có rào nhọn bên trên. Cây đa nằm ngay bức tường sát với đường lộ, chỉ cách một bờ lề. Ông chủ nhà trọ bảo cây đa có từ thời ông cố ông. Hồi đó vùng này toàn ruộng rẫy và cỏ mọc bạt ngàn. Lâu nay gốc đa bỗng thành chỗ tập kết rác cho khu nhà trọ.
● Bà thấy con ma nhiều lần rồi hả?
Tôi hỏi, vẻ nghi hoặc. Bà già tức mình như bị chạm nọc:
● Chèn, thấy hoài chứ gì. Cả trăm lần rồi á. Riết rồi quen luôn.
Tôi mới dọn lại khu nhà trọ mấy tuần nay. Ban ngày người ta đi làm hết, chỉ có bà già giữ cháu, sáng ra bế nó đi lòng vòng trong sân tắm nắng. Tôi quen bà dễ dàng, chỉ một câu hỏi thôi bà đã tía lia, huyên thiên chuyện kể. Ban đêm tôi khó ngủ, đi tới đi lui trong sân hút thuốc. Bà cũng thường ra đứng ở bậc cửa, nhìn tôi với ánh mắt thông cảm nhưng không nói gì. Trời khuya ít gió, muốn mưa nhưng không mưa được nên oi bức. Ngoài đường lớn xe cộ thưa thớt, lâu lâu có tiếng còi hụ của xe cấp cứu. Chỗ gốc đa ánh sáng lờ nhờ. Quầng sáng đó do ngọn đèn đường hắt vào. Có lúc đèn tắt, cả khu vực tối om om. Có điều lạ là trong bóng tối tôi lại thấy một mảng trắng bằng chiếc khăn tắm phất phơ dưới gốc đa. Tôi bước lại gần. Mảng trắng biến mất. Tôi cho đó là ảo giác.
Nhỏ lớn tôi chưa thấy ma lần nào. Hồi chín mười tuổi ở quê, ban đêm chơi giỡn với đám bạn ở khu gò mả mà có thấy ma cỏ gì đâu. Người ta nói ai yếu bóng vía mới hay thấy ma. Tính tôi bạo dạn, không ngại chỗ vắng, ít sợ bóng tối nên có lẽ vì vậy mà ma không cho thấy mặt.
Tôi thường khó ngủ về đêm chẳng qua là do chiều tối nào cũng ra ngồi quán cà phê với bạn. Tôi có nhiều bạn, luôn giữ liên lạc. Gần đây biết tôi đang tìm việc làm, ai cũng muốn giúp. Hồi bùng dịch tôi bỏ thuốc lá được mấy tháng. Tôi bảo bạn bè: “Ho quá mà không biết có phải do Covid không. Bỏ một thời gian xem sao”. Nay dịch đã giãn bớt nên hút lại. Có thằng bạn thắc mắc: “Bỏ được thì bỏ luôn cho rồi, hút lại chi”. Thằng khác trả lời thay, tự nhiên trứng phóc hoàn cảnh của tôi: “Giỡn hoài. Ông thử thức khuya xem. Đi tới đi lui trong sân nhà cô đơn quạnh quẽ biết mấy. Lúc đó điếu thuốc sẽ là bạn của mình, một người bạn hiền chung thủy”.
Mãi mà tôi vẫn chưa xin việc được. Có lẽ do yêu cầu của tôi cao quá, nhất là chuyện lương bổng. Buồn quá, cả tuần tôi hết ở nhà thằng bạn này lại ghé thằng bạn khác. Hôm trở về nhà trọ, nửa đêm vừa hết mưa tôi đã ra sân hút thuốc, tản bộ. Cửa phòng đối diện sịt mở, bà già bước ra, đến bên tôi thì thầm:
● Cho tui xin điếu thuốc.
Tôi chìa gói thuốc mời bà, bật quẹt châm lửa cho bà. Bà rít một hơi thật sâu, tỏ vẻ sành điệu. Bà nói nhỏ đủ cho tôi nghe:
● Cả tuần nay cậu đi đâu? Tui mới vừa hết Covid.
Tôi nhìn bà dò xét. Bà có hơi gầy đi một chút. Mái tóc chưa nhuộm bạc nhiều hơn.
● Vợ chồng con cái tụi nó về quê nội nghỉ phép, để nhà này cho tui cách ly.
● Đứa nhỏ không bị lây sao?
● Không. Thật may mắn. Mà này, tôi hết bệnh là cũng nhờ con ma áo trắng đó.
● Vậy sao?
● Thiệt. Nhờ cầu xin con ma mà mới 3 ngày tui đã khỏe lại. Qua ngày thứ tư thì có lại mùi vị.
● Hay nhỉ. Để bữa nào tui cầu xin thử.
Nói là “bữa nào” nhưng tôi lại nghĩ “chắc là bữa nay”. Tôi hay nóng lòng, ít khi muốn chờ đợi việc gì lâu. Bà già hút hết điếu thuốc vô đóng cửa ngủ. Tôi đốt điếu thứ hai, mắt chằm chằm nhìn cây đa. Có tiếng ô tô êm êm chạy ngang, ánh đèn xe hắt qua bờ tường, tạo nên một vệt sáng trắng dọc theo thân cây đa. Bóng trắng chưa kịp biến mất thì một chiếc ô tô khác lại nối đuôi, tạo ra một vạt trắng như chiếc khăn tắm. Tôi dụi mắt nhìn cho rõ. Hình như con ma vừa xuất hiện, phất phơ, phất phơ. Tôi chấp tay, nhắm mắt lại và khấn vái:
● Xin cô giúp tôi tìm được việc làm. Tôi sẽ cúng tạ một con gà luộc. Nam mô…
Không hiểu sao tôi lại mau mắn cầu xin. Có lẽ một phần do tin lời bà già. Phần khác tôi sợ con ma biến mất nhanh. Mà quả vậy, khi mở mắt ra thì tôi không còn thấy vệt sáng đâu nữa. Trong giây phút ấy, tôi không màng đến việc con ma có thật hay chỉ là ánh đèn ô tô phản chiếu. Sao cũng được, nghĩ nhiều mà làm gì. Cứ thử một lần thì biết thôi.
Sáng hôm sau tôi đi phỏng vấn và được nhận ngay vào làm ở một công ty điện tử. Tôi đãi bạn bè một bữa tiệc nhỏ tại nhà, kêu cô bồ ruột đến nấu. Tôi không quên đem mâm có con gà luộc ra gốc đa, thắp nhang cúng.
Đem vài món ăn qua cho ông chủ nhà trọ, tôi chỉ tay về hướng cây đa, gợi chuyện:
● Cây đa này có sự tích gì không chú?
● Đâu có sự tích gì. Chắc bà già đối diện phòng cậu nói gì với cậu phải không?
● Ơ…đâu có nói gì.
● Bà già đó tào lao lắm. Cậu đừng nghe lời bả.

(28/3/2022)

Bài viết được đề xuất

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *